Từ dạo xứ Quảng vào đông
Em đâu còn được anh ân cần đưa đón!
Em tự vấn với con tim khắc khoải
Tại vì mình hay tại bởi mùa hoa?
Sữa vẫn thơm lừng trên phố em qua
Câu ca xưa cứ chùng chình mỗi độ
Phố không mùa! nồng nàn bởi mùi hoa!
Em câm lặng tìm anh trong bóng nắng.
Hanh hao chiều xứ lạnh có sương rơi
Giữa những chùm sữa nhớ sữa thương!...
Hương tình yêu sao anh nhanh quên lãng
Để mình ai mệt mỏi bước đơn côi?
Rồi một ngày trên phố có hoa rơi
Cánh trăng trắng tàn phai bay trong gió
Anh xác xơ dáng gầy gò đứng đó
Em giật mình chẳng thể nào nhận ra?
- Anh của em khoẻ mạnh mới hôm qua
Vì mùa hoa hoá già nua héo úa!
Anh xin lỗi:
- Không thể yêu em, yêu thêm mùa hoa Sữa
Bởi vì anh dị ứng với mùi hoa!!!
Từ đó tình ta hoá dang dỡ
Anh qua đời đông ấy giữa mùa hoa!